YÊU THƯƠNG QUAY VỀ!

Tuấn một mình lê bước chân trên con phố dài mang trong lòng một nỗi buồn vô tận. Chợt trào lên trong anh là những kỷ niệm về quá khứ, về ngày xưa và về những người con gái anh từng yêu, cuối cùng đến giây phút này anh nhận ra mình cũng chỉ là người cô đơn. Và trong những khoảnh khắc ấy anh lại nhớ đến Nhiên.

***




Anh quen cô từ hồi học trung học, tình bạn của cả hai đủ lớn, đủ thân thiết để anh hiểu nhiều về cô. Nhưng rồi vì ngang trái, duyên số của cuộc đời hay vì chính anh đã không hiểu, không thông cảm được cho Nhiên, hay vì tình yêu trong anh đối với cô chưa đủ lớn nên đã đưa cô rời xa cuộc đời của anhthì anh cũng không biết nữa. Bây giờ đây anh nghĩ nếu như anh có thể hiểu cô hơn, tình cảm anh dành cho cô nhiều hơn thì có lẽ mọi việc sẽ khác.

Tuấn nhớ rất rõ ngày mà Nhiên hỏi Tuấn về người anh lựa chọn và anh đã chọn người khác không phải là cô. Tuấn không biết anh chọn người con gái ấy vì anh yêu thật sự hay vì điều gì nữa mà cuối cùng anh nhận ra đó không phải là bến bờ hạnh phúc anh đang tìm. Chia tay người con gái ấy là khoảng thời gian để anh suy nghĩ về tình cảm thật sự nằm trong trái tim mình. Và anh quyết định gọi cho Nhiên. Đầu dây bên kia Tuấn vẫn nghe được một giọng nói nhẹ nhàng:

- Alo, Nhiên nghe.

- Nhiên à, Tuấn đây. Cậu khỏe chứ?.

Đã hơn một năm kể từ ngày biết Tuấn lựa chọn tình yêu đó, Nhiên không còn gọi điện hỏi thăm hay làm phiền anh nữa. Mọi câu chuyện về anh trong cô giờ đây đã thành quá khứ. Nhưng không ngờ ngày hôm nay anh lại gọi điện cho cô, cảm xúc trong cô bất chợt lại ùa về như những ngày đầu mới quen biết:

- Nhiên khỏe, Tuấn thế nào? Mọi việc đều tốt cả chứ? Gọi điện mời đám cưới hả?

Cô vừa trả lời điện thoại vừa cười nhưng muốn những câu nói nữa đùa nữa thật của mình sẽ làm cho cuộc nói chuyện trở nên dễ dàng hơn.

- Không, Tuấn đã chia tay được một thời gian rồi, có lẽ đó không phải hạnh phúc thật sự mà mình đang tìm. Tuấn muốn gặp Nhiên nói chuyện, cậu có thời gian không?

- Cũng lâu rồi không gặp Tuấn nhỉ, vậy cuối tuần này đi, chỗ cũ nhé, 2h chiều được không.

- Được thôi. Cảm ơn Nhiên.

Đặt điện thoại xuống, lòng anh có chút bồi hồi, anh chợt nhận ra cả hai cùng làm trong một thành phố vậy mà đã một năm rồi anh không hề gặp cô. Còn Nhiên cô biết điều đó nhưng biết Tuấn đã có người yêu cô không muốn chủ động mời anh sợ bị hiểu nhầm. Ngày hôm nay Tuấn đã gọi, cô vẫn hẹn anh đến nới cô và anh đã từng đến, không vì gì cả suy cho cùng đó cũng chỉ là một thói quen mà thôi.

Đúng 2h chiều ngày chủ nhật, Nhiên bước vào quán Cafe Hải Thượng, cô rất dễ dàng nhận ra Tuấn đã ngồi đó từ trước, ly cafe đã uống gần hết, chắc anh đã tới trước cô một lúc lâu rồi. Nhận ra bóng dáng Nhiên đang tới Tuấn đứng dậy:

- Chào Nhiên.

- Chào cậu, trông cậu vẫn khỏe nhỉ? Mà hình như cậu đến lâu rồi hả?

- Không mới tới thôi, cậu ngồi đi.

Tuấn cười đáp lễ cô bạn lâu ngày mới gặp của mình. Nhìn Nhiên cô vẫn không thay đổi gì so với thời gian trước, vẫn là một đôi mắt buồn, nụ cười hiền và mái tóc thả buông xõa như vậy. Nhiên ngồi xuống ghế, Tuấn bắt đầu hỏi thăm về công việc của cô, anh nhận được những câu trả lời không thể nào khác được:

- Vẫn tốt...

Nghe hai từ " vẫn tốt" của Nhiên bất chợt anh nghĩ về quá khứ những lần anh gọi điện cho Nhiên:

- Alo, nói đi.

Lúc đó anh đã nhấn mạnh lời của Nhiên và lên giọng giáo huấn cô:

- " Nói đi", con gái gì mà nói năng khó nghe vậy, không nhẹ nhàng được à, chưa thấy ai con gái mà ăn nói cục cằn khó nghe như vậy đó.

Nhiên không biết vì tức giận hay vì tính tình cô trước nay vẫn vậy, cô đáp trả những lời khiến Tuấn càng không vừa ý:

- Nếu muốn nghe nói nhẹ nhàng thì cứ gọi cho người khác để mà nghe, đây không làm được kiểu đó...

Bất giác Tuấn cười, anh nghĩ rằng dù cho cuộc sống có thế nào thì cá tính của một người không bao giờ thay đổi, anh luôn muốn nghe những lời ngọt ngào, nhẹ nhàng từ con gái nhưng có lẽ anh đã sai lầm. Và chính điều đó mới khiến anh như ngày hôm nay.

- Sao Tuấn cười, có gì à?

Tuấn đang thẩn thờ nghĩ về quá khứ thì Nhiên hỏi khiến anh bừng tĩnh và quay về với thực tại:

- Không có gì, chỉ là thấy Nhiên vẫn vậy, không thay đổi gì cả.

- Tất nhiên rồi, sao phải thay đổi chứ? Cậu thì thế nào rồi?

Nhiên uống một hơi ly nước cam vừa gọi và nói như mọi việc luôn là hiển nhiên với cô vậy. Ngồi nói chuyện một lúc về công việc và cuộc sống của cả hai im lặng một lúc Tuấn hỏi cô:

- Nhiên có người yêu chưa?

- Sao hỏi vậy?

Nhiên tròn mắt nhìn anh trong khi đó Tuấn lại đang suy nghĩ về điều mình sắp nói bởi anh biết anh sắp xếp cuộc gặp này không phải chỉ để hỏi thăm sức khỏe hay công việc của Nhiên. Anh lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt cô và nói:

- Tuấn muốn biết bây giờ có được cơ hội ở bên cạnh Nhiên nữa không?

Nhiên cười nhìn vào mắt anh và nói:

- Nếu là việc đó thì có lẽ là không, vì vốn dĩ là không nên.

- Tại sao, vì Nhiên không yêu Tuấn à?

- Không, cảm giác của Nhiên đối với Tuấn ngày đó đến bây giờ, 5 năm qua chưa bao giờ thay đổi. Nhưng mà điều đó không đồng nghĩa với việc bây giờ Nhiên chấp nhận ở bên cạnh Tuấn. Bởi vì trong lòng Tuấn vốn dĩ không có Nhiên mà là một hình bóng khác. Vậy nên Tuấn không nên nói ra điều đó. Mà hơn nữa Nhiên cũng không phải là người thích làm người thay thế.

Lời Nhiên nói rõ ràng nhưng Tuấn thấy được sự lạnh lùng và cương quyết hiện rõ trên khuôn mặt cô. Anh quen cô đã lâu nên biết rõ cô là người sống tình cảm, có thể nặng tình nhưng đối với điều gì cô quyết định từ bỏ thì nó sẽ không bao giờ tồn tại trong ký ức của cô nữa và anh không muốn điều đó xảy ra. Ánh mắt lạnh lùng của Nhiên lúc này làm anh thấy sợ, có lẽ anh sợ sẽ mất đi một điều ý nghĩa trong cuộc đời của mình. Nhiên vẫn nhìn anh và cô đứng dậy:

- Thôi Nhiên về đây, hôm sau có dịp gặp nói chuyện tiếp.

Tuấn biết nếu bây giờ Nhiên bước ra khỏi đây thì hôm sau đó có thể sẽ là rất lâu hoặc là không bao giờ nữa. Tuấn bắt đầu cảm thấy đau nhói trong tim khi Nhiên đứng dậy và quay lưng đi, anh vội vã chạy theo và nói:

- Hãy cho anh một cơ hội nữa được không, chỉ một lần này nữa thôi. Xin em...

Lời Tuấn nói thốt ra từ tận đáy lòng làm bước chân của Nhiên chững lại. Nhưng cô vẫn không quay đầu lại nhìn anh, cô sợ ánh mắt của anh lúc này sẽ làm cô động lòng mà thay đổi quyết định của mình.

- Sao Tuấn phải như vậy? Tuấn muốn thế nào đây?

- Hãy cho anh thời gian, thời gian để chứng minh tình cảm của mình. Ít nhất là để quan tâm em như trước đây em từng đối với anh.

- Được, ba tháng nữa Nhiên sẽ có chuyến đi Singapore để học, Nhiên cũng chưa quyết định đi hay không. Tuấn sẽ có chừng đó thời gian để ảnh hưởng đến quyết định của Nhiên. Bây giờ Nhiên phải về đây.

Nhiên vẫn bước đi ra khỏi quán, phía sau lưng cô còn nghe rất rõ giọng Tuấn đang lặp đi lặp lại khi nhận được sự đồng ý từ cô:

- Cảm ơn e... Cảm ơn em.

Những điều Tuấn nói lại khiến cô nhớ về những ngày hồi mới quen. Nhiên và Tuấn cùng một tuổi nhưng anh lúc nào cũng xưng "anh" với "em", còn cô thì lúc nào cũng ngang vai một lứa mà. Cô nhớ Tuấn từng nói: " Con gái phải nhận mình là em chứ? Không thích". Cô thì không muốn như vậy, câu nói của Tuấn ngày hôm nay lại gợi bao ký ức ùa về trong cô. Có những điều mà cô đã muốn quên đi nhưng đúng thật là rất khó, cô không biết sao lại như vậy nữa, có lẽ là do duyên số..

Còn Tuấn sau cuộc gặp với Nhiên anh biết những gì đã qua khiến cô khó có thể chấp nhận anh lần nữa, nhưng anh sẽ dành hết tình cảm cho cô chỉ để mong những yêu thương ngày xưa quay về. Bởi anh biết trong tim mình thật sự chỉ có Nhiên...

Là một trung úy cảnh sát cơ động Tuấn biết anh sẽ không có nhiều thời gian nhưng đây là cơ hội duy nhất nên anh sẽ cố gắng làm tất cả. Tối hôm đó về anh có nhắn tin cho Nhiên hẹn trưa mai đi ăn và cô cũng đồng ý. Trưa ngày thứ hai đầu tuần, đúng hẹn 11h30 Nhiên đến nhà hàng Loterry, liếc qua thấy Tuấn chưa đến, cô chọn một chỗ cho mình và ngồi xuống. Thấy cô phục vụ bước lại gần Nhiên nhẹ nhàng:

- Xin lỗi tôi đang đợi bạn, một lát nữa tôi sẽ gọi sau.

Dường như Nhiên đã quá quen với việc đợi Tuấn nên cô không cảm thấy khó chịu hay bất ngờ khi Tuấn đến muộn, hay lỡ hẹn. Cô lấy quyển sách mang theo và lấy ra đọc. 30 phút đã trôi qua nhưng Tuấn vẫn chưa đến khiến cô bắt đầu thấy một chút thất vọng.

Còn Tuấn lúc này đang ngồi trong phòng họp. Khi nghe về cuộc họp bất thường sẽ diễn ra vào 11h trưa Tuấn đã bắt đầu thấy lo lắng và lúc này thì ngồi không yên. 12h 15 phút cuộc họp kết thúc anh vội vã lấy xe chạy như bay đến nhà hàng Loterry nhưng Nhiên không còn ở đó nữa. Anh hỏi qua cô phục vụ thì được biết:

- Lúc nãy có cô gái ngồi chờ bạn ở đây cũng khá lâu nhưng bạn cô ấy không đến nên cô ấy vừa về rồi.

Trời ơi, Tuấn nghĩ chắc hết cơ hội luôn rồi, anh liền chạy qua cửa hàng mua một bó hoa và một gói nhỏ bánh quy loại Nhiên vẫn thường thích ăn rồi phóng xe đến chỗ công ty của Nhiên. Anh lấy điện thoại gọi Nhiên, giọng cô lạnh lùng:

- Alo, gì vậy?

- Xuống dưới cổng chút đi, 5 phút thôi.

Nhiên nhìn qua cửa kính phòng làm việc thấy anh đang đứng đó, cô liền đi xuống. Cô nhìn Tuấn mồ hôi nhễ nhại, bộ quân phục anh mặc ướt sũng, cô cũng không muốn giận anh làm gì nữa. Cô lắc đầu và cười. Tuấn chìa bó hoa và gói bánh về phía cô:

- Xin lỗi anh lỡ hẹn.

Anh nhìn cô như chờ đợi sự tha thứ từ cô, thấy Tuấn vừa thở mệt nhọc như vậy Nhiên cũng không nói gì và cầm lấy món quà xin lỗi từ anh:

- Không sao.

Tuấn chờ Nhiên đi vào và quay xe về đơn vị vừa đúng giờ làm việc, vậy là anh cũng bỏ luôn bữa trưa. Vừa mệt vừa đói nhưng mà Nhiên không giận anh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Đồng nghiệp của anh thì tò mò không hiểu vì sao trông anh lại mệt nhọc như vậy.

Sau ngày hôm đó, mỗi ngày Tuấn đều nhắn tin gọi điện cho Nhiên nhưng cô có những lúc không trả lời. Tối ngày thứ 3 anh rảnh nên gọi điện cho cô:

- Tối nay đi uống café đi, cùng mấy người bạn nữa.

- Tối nay Nhiên bận nên không đi được rồi, Tuấn và mọi người buổi tối vui vẻ nhé.

Anh thấy buồn khi nghe lời từ chối của cô, không biết Nhiên bận thật hay vì điều gì đó khiến cô như vậy. Còn Nhiên thật ra cô chẳng bận gì đâu, chỉ là bây giờ mọi cảm xúc trong cô không còn như trước nữa, cô không muốn lại tìm về những nỗi buồn ngày xưa. Bởi vì Nhiên sợ, sợ khi những yêu thương đó quay về rồi lại tan biến đi nhanh chóng như gió trời. Ngồi một mình trong phòng cô lại suy nghĩ về anh...

Thời gian cứ như vậy trôi đi, Nhiên gặp Tuấn cũng thỉnh thoảng đôi lần, công việc của anh cũng không cho anh nhiều thời gian. Những lúc anh rảnh rỗi thì cô bận, anh chấp nhận nhưng không biết phải nói gì. Lại một chiều thứ bảy anh gọi cho Nhiên bảo đi chơi nhưng cô không bốc máy, cũng không nhắn tin lại, một sự giận dỗi hiện ra trong trái tim anh. Anh chạy thẳng đến phòng trọ cô và gọi cửa. Nhiên mở cửa và cô cũng bất ngờ vì sự hiện diện của Tuấn ở đây, nhưng vẫn tỏ ra bình thản:

- Tuấn đến sao không báo trước, có việc gì không?

- Có việc gì mới được đến à, mà đúng là có việc thật. Sao gọi không nghe máy cũng không nhắn tin lại.

Tuấn nói trong cơn tức giận, còn Nhiên bình thản nhìn thẳng vào mắt Tuấn như không có gì xảy ra:

- Nhiên bận, được chưa...?

Nhiên tròn mắt nhìn Tuấn giống như thách thức hay nhắc nhở anh về điều gì đó, bất chợt Tuấn bình tĩnh lại khi nhìn vào ánh mắt của Nhiên. Câu nói: " Nhiên bận" bao lâu nay lặp lại không ít lần khiến anh thấy ngỡ ngàng, anh nhận ra đó là vì quá khứ. Anh biết có những điều Nhiên không quên và sẽ không bao giờ quên. Anh không biết phải nói gì lúc này nữa nên đành quay bước ra về, anh một mình ngồi quán café và lặng lẽ suy nghĩ.

Anh nhớ ngày ấy sinh nhật của Nhiên cô đã gọi anh không bốc máy, bạn bè tổ chức cho Nhiên còn anh thậm chí không nhớ đó là sinh nhật của cô. Biết bao lần cô nhắn tin anh không trả lời, cô gọi anh không bốc máy, không phải vì anh thật sự bận mà là vì anh thấy phiền. Nhưng khi cô hỏi anh cũng nói " Anh bận" giống như bây giờ vậy. Anh bất giác cười nụ cười chua chát, anh cười chính bản thân mình vì bây giờ được nhận lại những gì mà ngày trước anh đã cho đi. Anh hiểu được cảm giác của một người khi cứ phải sống và chờ đợi một người vô tâm như thế. Lần này anh nhận ra cô thật sự vô tâm, vô tâm đến lạnh lùng, ánh mắt cô nhìn anh không có chút ấm áp nào nữa, có lẽ chỉ là sự oán hờn mà thôi. Anh thật sự thấy sợ, sợ nhất ở đôi mắt của người anh yêu...

Thời gian cứ như vậy trôi đi, hai tháng rồi ba tháng cũng sắp hết dường như thứ mà anh mang đến cho Nhiên không có gì cả. Một vài bó hoa, món quà nhỏ hay những chân thành đó không đủ để làm Nhiên thay đổi ý định. Cô đã quyết định sẽ đi còn đi bao lâu thì cô cũng không biết được. Ngày Nhiên ra sân bay bạn bè đến tiễn, một anh đồng nghiệp của Tuấn cũng tới đó trao cho cô một lá thư. Cô đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy anh tới, một chút buồn thoáng qua trong lòng cô. Vẫy tay tạm biệt bạn bè cô bước lên máy bay.

Còn Tuấn ở một góc cuối phi trường anh đứng lặng lẽ nhìn théo bóng dáng cô đi, khi máy bay đã cất cánh trên bầu trời mà không biết nước mắt mình đang rơi nhiều như thế. Lần đầu tiên trong đời anh khóc, khóc vì hối hận, vì đau xót và vì hận chính bản thân mình đã không trân trọng mà đánh mất người mình yêu.

Trên bầu trời cao, Nhiên nhìn xuống đất nước nơi bạn bè cô đang đứng và mở lá thư ra đọc:

"Gửi em!

Anh không đủ dũng khí để đến tiễn em đi nên anh không thể đến đó, anh sợ mình không thể chấp nhận điều đang xảy ra. Em đang đi, đi thật xa và có lẽ là rời xa cuộc đời anh một lần nữa.

Anh xin lỗi, xin lỗi vì tất cả những vô tâm đã từng mang đến bên cuộc đời em. Anh không biết em có chấp nhận điều đó nhưng anh chỉ biết nói xin lỗi em thôi. Vì anh biết dù cho có bao nhiêu tình yêu dành cho em lúc này cũng không làm em quên đi những nỗi buồn trong quá khứ.

Cảm ơn em đã cho anh nhận ra những vô tâm của mình ngày xưa, cảm ơn em đã cho anh hiểu nỗi đau của người luôn đứng sau hạnh phúc. Anh đã từng nghĩ chỉ cần cố gắng là sẽ được nhưng có lẽ bây giờ đã là không thể rồi. Tâm hồn em đã lạnh giá cũng là do anh gây nên. Anh chỉ biết hận bản thân mình vì đẫ mang những nỗi buồn đến cho em. Bây giờ anh biết anh không thể làm gì khác vì anh biết dù bao nhiêu chân thành đi nữa cũng không thể mang những yêu thương quay về trong trái tim em.

Mong em luôn vui vẻ, hạnh phúc. Anh sẽ luôn cầu chúc cho em bình yên.

Tạm biệt em!

Người con gái anh yêu nhất, khiến anh đau nhất trong cuộc đời.

Yêu em!

Dương Tuấn"

Mỗi dòng chữ cô lướt qua là một giọt nước mắt lại rơi xuống, cô không dám đến gần tình yêu nữa vì cô sợ lại phải lìa xa. Lần này cô lựa chọn ra đi thế này vì chính cô cũng muốn cho mình một thời gian để suy nghĩ, để thừa nhận trái tim của mình. Tất cả những gì Tuấn đối với cô trong thời gian qua cô có thể cảm nhận được sự chân thành của anh nhiều như thế nào. Thật sự, trái tim cô cũng đã ấm lại, chỉ là còn một chút, một chút lo lắng sợ hãi vẫn vương lại trong lòng cô. Nên cô đã quyết định tìm kiếm một bầu trời riêng để cho trái tim mình chọn lựa. Có lẽ cô sẽ thấy hạnh phúc và mỉm cười khi một lần nữa đánh cược vào tình yêu.

Nhiên đã rời đi được hơn một tháng, Tuấn vẫn chỉ đắm mình với công việc, thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè, thời gian còn lại anh dành để nhớ về Nhiên.

Một chiều tháng 6, anh đang đợi nắng vàng rực sắp tắt để ra về kết thúc một ngày làm việc, một cô bạn của Nhiên hẹn gặp Tuấn trao cho anh một lá thư:

- Nhiên nó đi 6 tháng thôi, không phải đi lâu đâu, cái này nó gửi mình lâu rồi nhưng hôm nay mới có cơ hội trao cho Tuấn được.

Bất ngờ và ngạc nhiên anh mở lá thư ra:

"...Dư vị ngọt ngào mang chút men say

Cũng đủ khiến con tim ai ngây ngất,

Biết có đủ can đảm nói ra sự thật,

Rằng em đã thật lòng yêu anh.

Hỡi thời gian dù có trôi qua nhanh,

Xin nán lại chờ con thêm một chút,

Hạnh phúc, khổ đau xin một lần đánh cược,

Tất cả hy vọng đặt vào người con yêu.

Chuyện tình cảm đôi khi không cần phải nói nhiều,

Chỉ là sự quan tâm khi cần thiết,

Dẫu mai đây phải nói lời ly biệt,

Cũng không hối hận vì đã yêu nhau...

Tình yêu đẹp không phải điều gì đó quá cao siêu,

Nó đơn giản là điều thân thương nhất,

Mong anh sẽ một lần can đảm đối diện với lòng chân thật,

Nói ra hết những điều anh cất dấu trong tim.

Anh không phải mộng tưởng em mãi miết kiếm tìm,

Chỉ mong là mỗi tình đầu trong sáng nhất,

Và em biết tình yêu em chân thật,

Suốt đời này anh mãi là người em yêu..."

Đọc những dòng thơ đó anh biết là phong cách không bao giờ thay đổi của một người yêu thơ. Anh mỉm cười, ánh mắt rực sáng trong tim bừng lên những niềm hạnh phúc khó tả. Từ ngày cô đi, đây là lần đầu tiên anh thấy lòng mình vui như thế. Anh thấy mình đã sống một ngày thật ý nghĩa và hạnh phúc lại đã trở về trong trái tim anh.

Hoàng hôn đã buông, chiều tàn đã muộn anh lại lang thang một mình nhìn qua những con phố và mỉm cười. Những người đi xung qanh cứ nhìn anh vì thấy thật lạ. Anh không để tâm mà vẫn cứ bước. Khi ánh đèn đường đã lên, anh cùng đồng đội đi tuần vi vu dọc theo con phố anh thấy đêm nay bầu trời đầy sao lấp ánh, gió nhè nhẹ thổi mang những niềm vui đến bên anh. Ngỡ như phải trực cả đêm nay anh cũng không thấy mệt.

Lời của anh thì thào theo gió, mong gió sẽ mang đến bên cô: " Cảm ơn em đã cho những yêu thương quay về bên anh".

Ngọc Ánh